Em mèo vừa lên 6 tuổi
Tôi bắt đầu lập blog thecuriousweirdo vào khoảng thời gian này một năm trước. Vũ trụ thật lạ lùng ở cách mà nó đẩy thời gian trôi thật nhanh, sắp xếp các sự kiện xảy ra hay những người mà ta gặp gỡ, và đặt lên con đường của mỗi người những điều bất ngờ không lường trước được.
Tôi rất thích và ấn tượng với những blog nho nhỏ, mộc mạc, vẫn hay ghé thăm chúng mỗi khi nhớ đến. Cũng không hiểu sao lại thấy thật bình yên khi có những góc nhỏ mà mình có thể ghé qua, tận hưởng một vibe rất khác, rất im ắng, có đôi chút vụng về nữa. Mọi thứ tồn tại đều có giá trị của riêng chúng nếu chúng ta phát hiện ra được. Và tôi ước mình cũng xây dựng được một góc nhỏ giống vậy.
Là người cực kì không thoải mái đối với việc “show your work”, lại còn hơi bị cầu toàn, tôi hay lấy cớ là mình phải tìm hiểu đủ nhiều, đủ giỏi, phải có kế hoạch rõ ràng thì mới nên bắt đầu một điều gì đó chính thức. Nói thật ra thì tôi bắt đầu thecuriousweirdo với tâm thế ngược lại. Mỗi bước để lập nên trang web, từ mua domain, hosting, theme cho đến tìm các dòng CSS để thay đổi trang theo ý mình, tôi đều mò mẫm, đụng tới đâu làm tới đó. Không biết gì thì lại hỏi ông bán theme 😆. Một năm trước, khi set up blog, tôi không hiểu FTP là gì nên phải xem một cái tutorial để mò cách truy cập. Gần đây tình cờ xem lại đúng cái tutorial đó thì phát hiện mình đã hiểu nó nói gì 🤣. Phát hiện ra là mình cũng đã học được mấy thứ mà chẳng để ý, và cũng không cần phải xuất sắc hay hoàn hảo thì mới được bắt đầu.
Mọi thứ mà đưa lên blog đều khiến tôi băn khoăn. Mình có đang viết tào lao không? Cái này có liên quan không? Còn lỗi gì khiến mình thấy khó chịu không? Tỉ tỉ những thứ nhỏ nhặt (mà có lẽ chẳng ai bận tâm đến thế) khiến việc nhấn nút đăng bài cứ bị trì hoãn hoài. Mà đăng rồi cũng chẳng mấy bài dám đọc lại, vì sẽ thấy muốn sửa, muốn xóa. Trong hành trình kiếm tìm sự hoàn hảo (mà rõ ràng là không bao giờ có được), tôi hình thành rất nhiều nỗi sợ, lo lắng, hoài nghi. Và coping method của tôi vẫn là né tránh. Mà rõ ràng là né tránh không giải quyết được gì hết. Công việc hay dự án đều cần phải làm mới hoàn thành được. Các vấn đề đều phải đối mặt thì mới tìm cách gỡ bỏ được. Vậy nên tôi vẫn đang dần học cách đối mặt với những thứ khiến mình không thoải mái—tỉ như, ngồi xem lại bài viết của mình, hay là học cách cut myself some slack—bớt chỉ trích bản thân, học cách yêu thương nó nhiều hơn, nhắc nó rằng đã chăm chút hết mức có thể cho những thứ mình tạo ra rồi.
It’s that this is it, right now, with all its odious imperfections – the tasks that remain unaddressed, the messes that haven’t been cleared up, the enormous personality flaws that still haven’t been corrected.
— Oliver Burkeman
Tôi cũng đã rất nghi ngờ liệu mình có duy trì được blog không hay lại để nó chìm vào quên lãng. Những cảm giác thú vị khi bắt đầu một hành trình mới luôn thật hấp dẫn, nhưng khi cảm giác ấy nguội dần đi, liệu ta có thể tiếp tục một cách kiên định? Và bằng cách kì diệu nào đó thì cũng có kha khá bài được đăng lên. Dù chúng không hoàn hảo, rời rạc, thì cả quá trình viết-sửa đi sửa lại-chần chừ-hoài nghi-thở-lấy dũng khí nhấn nút đăng cũng rất đáng nhớ.
Tôi không tin 100% rằng những gì mình viết sẽ luôn đúng. Quan điểm về lối sống hay productivity không thể nào là one-size-fits-all—đúng cho tất cả mọi người được. Thậm chí hôm nay ta là người phải có kế hoạch thì mới sống nổi, hôm sau đã có thể thay đổi và nhận ra là sống thoải mái tùy tiện hơn mới khiến mình vui vẻ. Đó là lí do hầu hết các bài viết tôi đều ghi là bạn đọc nên thử xem điều ấy có phù hợp với bản thân không. Việc ghi ra một task list, bấm giờ đồng hồ, ngồi trang trí cho đẹp Notion workspace, hay là theo đuổi một lối sống nào đó, tất cả chỉ đều phục vụ cho cái việc “thực hiện” được dễ dàng và có động lực hơn thôi. Còn nếu ta tiếp cận chúng vì đẹp, vì có vẻ hay hay, vì khiến ta thấy phấn chấn, mà chưa bao giờ thật sự thực hiện điều cần làm, thì chúng vô nghĩa.
Nói vậy, nhưng tôi vẫn là đứa đọc lấy đọc để, xem lấy xem để tất cả các nguồn tin liên quan đến productivity, thói quen, lối sống và sau đó là viết những bài dài thật dài về chúng (my nerdy hobby 🤣). Tôi cứ thử cái này, bỏ dở cái kia, yêu thích cái nọ rồi chán, ghét và thử rồi lại yêu. Tôi tin là trong quá trình đó, mình đã học cách chắt lọc được cái gì phù hợp và cái gì không, biết được những thứ hay ho để học cách thay đổi mindset và lối sống một cách tích cực hơn, dần dần từng chút một.
Một năm, con số nhỏ xíu, cột mốc đánh dấu rằng mình cũng có thể gắn bó với thứ gì đó. Và mong là mình sẽ còn bước tiếp đến nhiều cột mốc tiếp theo nữa, để con số trở nên to to.