Biển

Chủ nhật nhiều tuần trước, tôi còn đứng một mình giữa biển đêm. Tối tăm và bí ẩn một cách đáng sợ.

Tôi yêu biển khi bình minh, nhưng lại sợ hãi cái đẹp của biển đêm. Biển làm tôi liên tưởng đến mọi thứ diễn ra trong cuộc sống của mình. Liệu mọi thứ có đẹp đẽ và tươi sáng, rồi chỉ trong chốc lát biến thành tăm tối?

Vùng biển tôi đến là một nơi nước lạnh và còn nhiều đá ở dưới đáy. Chỉ một bước hụt chân là sẽ bị thương. Nhưng tôi vẫn bước xuống, vì có dịp.

Tôi luôn biết biển đêm sẽ tối om và đáng sợ, nhưng vẫn luôn ra ngắm, cũng lại vì có dịp. Đêm đen và những ánh đèn le lói khiến tôi có những suy nghĩ rất khác. Có mấy dịp mà được một mình đối diện với sự đáng sợ của một màu đen mịt và những cơn gió mạnh bạo?

Còn những điều xảy ra trong cuộc sống thì sao? Những điều tôi biết sẽ khó khăn, tối tăm, và đầy mạo hiểm, giống như biển?

Tôi sẽ chần chừ, suy nghĩ quá lên. Có khi tôi mạnh dạn bước, cũng có khi di chân mãi ở một chỗ. Có khi lại bước lùi, có khi lại quyết định đi tiếp.

Và tôi vẫn đang học cách không nuối tiếc những bước mà mình đã đi.

Nhiều khi tôi nghĩ, nếu mình không biết con đường mình đi chứa đựng những gì, liệu khó khăn hay dễ dàng, thì tôi có dễ dàng đặt bước chân tiếp theo mà không chần chừ hay không?

Những định kiến liệu có bị trút bỏ đi hay không?

Liệu tôi có đón nhận con đường đầy sương mờ với một sự tò mò và hứng thú như một đứa trẻ hay không?

Còn tạm thời khi đứng trước biển, tôi muốn thưởng thức sự bao la và ngọn gió mơn man, muốn ngắm những cơn sóng lùa lên cát và bầu trời xanh.

Muốn nghĩ về những điều buồn vui, những người quan trọng trong cuộc đời, và những việc mình làm để cho mình thấy mình đang sống.

Zeen Social Icons